Cháu đưa đàn nhện đi chơi
Ông nói
Mày ôm cho khéo không rơi cả bầy
Cháu cho vào cái túi dầy
Ông nói
Chân tay nó mỏng, hẳn tày hoày ra
Quả, mười chết bảy còn ba
Hai còn bám chắc một đà đung đưa
Ông nói
Bao nhiêu chân nữa mới vừa
Nó đang lành lặn mày lừa đi đâu
Tám con nhện quắp âu sầu
Rải lên đọt chuối một tầu co ro
Gió đưa chuối lắc phập phò
Thò vào cửa sổ
Cù cổ cháu
Cháu ngờ
Hồn nhện tơ
Ghé về.
—
I bring a bunch of spiders out
Grandpa says
Hold them well, or they’d fall off
I put them in a thick bag
Grandpa says
Their legs are fragile, it’d be a mess that way
Indeed, from ten seven have died
Two still cling on, one lifelessly sways
Grandpa says
How many legs do you need
That you gotta trick them out of their whole healthy selves like that
Eight sadly crumbled spiders
Laid on a banana petiole
In a breeze the leaf trembles
It reaches inside the window
Tickling my neck
I suspect
It’s the souls of cellar spiders
Paying a visit.